- Cải cách tài chính của Hoa Kỳ: Thông qua việc tối ưu hóa thuế hoặc cắt giảm chi tiêu, giảm sự phụ thuộc vào tài trợ nợ, tăng cường niềm tin của thị trường vào trái phiếu Mỹ.
- Điều phối quốc tế: Các chủ nợ chính (như Nhật Bản, Trung Quốc) có thể thông qua đàm phán song phương với Hoa Kỳ, thảo luận về việc giảm dần nắm giữ trái phiếu Mỹ, tránh sự biến động mạnh của thị trường.
- Can thiệp của Cục dự trữ liên bang: Trong những trường hợp cực đoan, Cục dự trữ liên bang có thể mua trái phiếu Mỹ thông qua nới lỏng định lượng (QE), ổn định giá và tỷ suất lợi nhuận, nhưng điều này có thể làm tăng rủi ro lạm phát.
- Đa dạng hóa dự trữ: Các ngân hàng trung ương toàn cầu có thể từng bước đa dạng hóa dự trữ ngoại hối, giảm sự phụ thuộc vào trái phiếu Mỹ, phân tán rủi ro của tài sản đơn lẻ.
Kết luận
Quốc debt của Hoa Kỳ không chỉ là "tờ IOU" của chính phủ, mà còn là nền tảng của hệ thống tài chính toàn cầu. Kịch bản giả định Nhật Bản bán 1,2 nghìn tỷ đô la trái phiếu Mỹ tiết lộ sự cân bằng tinh tế và phức tạp của thị trường trái phiếu: việc bán dẫn đến giá giảm, tỷ suất lợi nhuận tăng, từ đó đẩy cao chi phí tài chính của Hoa Kỳ, thậm chí có thể làm lung lay sự ổn định kinh tế toàn cầu. Chuỗi phản ứng này nhắc nhở chúng ta rằng quyết định nợ của một quốc gia có thể gây ra hậu quả toàn cầu sâu rộng. Trong bối cảnh nợ cao, lãi suất cao hiện nay, các quốc gia cần quản lý cẩn thận tài sản tài chính, cùng nhau duy trì sự ổn định thị trường để tránh trò chơi nợ "vá đông bù tây" trở thành một tình thế tài chính không thể cứu vãn.



