Khi hai đồng minh tự nhận là "nền dân chủ lớn nhất thế giới" áp dụng thuế quan với nhau, liệu đây có phải là sự chia rẽ USD hay là một hành động tống tiền được tính toán cẩn thận?
Tính đến ngày 7 tháng 8 năm 2025, căng thẳng giữa Washington và New Delhi đang gần đến đỉnh điểm. Khi thời gian đếm ngược tiếp tục, Hoa Kỳ đã đi được một nửa chặng đường 21 ngày để áp đặt mức thuế trừng phạt lên tới 50% đối với hàng tỷ đô la hàng hóa Ấn Độ. Đây không còn chỉ là một tranh chấp thương mại đơn thuần nữa, mà là một cơn bão hoàn hảo, liên quan trong đó thương mại, chủ quyền, động lực của các cường quốc và phong cách lãnh đạo. Vậy, liệu cuộc khủng hoảng này, vốn tưởng chừng như đang đẩy quan hệ Mỹ-Ấn xuống vực thẳm, có thực sự dẫn đến một kết cục hủy diệt lẫn nhau? Hay tất cả những thời điểm hỗn loạn này chỉ là khúc dạo đầu cho một trò chơi “ăn miếng trả miếng” đầy rủi ro?
"Thâm hụt" chỉ là cái cớ. Nguyên nhân thực sự ẩn giấu dưới sổ sách kế toán là gì?
Nhìn lên bề ngoài, lý do Mỹ áp dụng thuế quan khá đơn giản: cán cân thương mại mất cân bằng. Năm 2024, thâm hụt thương mại hàng hóa của Mỹ với Ấn Độ đạt 45,8 tỷ đô la và tiếp tục tăng. Mức thâm hụt biến động này đã trở thành bằng chứng rõ ràng nhất cho những tuyên bố của Washington về "thương mại không công bằng". Nhưng sự thật thường ẩn giấu ở những góc khuất bị chính trị cố tình bỏ qua . Báo cáo này tiết lộ một thực tế quan trọng bị chính trị cố tình hạ thấp: về thương mại dịch vụ, Mỹ gần như hoàn toàn cân bằng với Ấn Độ, thậm chí còn thặng dư nhẹ 102 triệu đô la vào năm 2024. Nếu cộng cả hàng hóa và dịch vụ, và tính đến những lợi thế đáng kể của Mỹ trong các lĩnh vực như sở hữu trí tuệ và dịch vụ tài chính, thì không rõ ai chiếm ưu thế. Sự tập trung chọn lọc này, chỉ tập trung vào thâm hụt hàng hóa và bỏ qua thặng dư dịch vụ, giống như một nhà ảo thuật tồi cố gắng thu hút sự chú ý của bạn bằng một tay trong khi thực hiện trò ảo thuật thực sự bằng tay kia. Nó cho thấy bản chất cơ bản đầu tiên của cuộc xung đột này: cái gọi là thâm hụt thương mại chỉ là cái cớ để huy động hơn là nguyên nhân gốc rễ. Vậy, ngòi nổ thực sự đã châm ngòi cho cơn bão này là gì? Câu trả lời nằm ở cái bóng của Điện Kremlin.
"Truyền máu cho Putin"? Địa chính trị là USD thực sự
Nếu thâm hụt thương mại là token trên bàn đàm phán, thì thương mại năng lượng ngày càng phát triển giữa Ấn Độ và Nga mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến cuộc khủng hoảng. Dữ liệu không nói dối. Trước khi chiến tranh Ukraine bùng nổ, dầu mỏ Nga chỉ chiếm một phần không đáng kể trong giỏ hàng nhập khẩu của Ấn Độ (chỉ 0,2% vào năm 2021). Đến năm 2024, con số đó đã tăng vọt lên mức đáng kinh ngạc 35%, đưa Nga trở thành nhà cung cấp dầu thô lớn nhất của Ấn Độ. "Sự xoay trục" mạnh mẽ này của Nga đã gây khó chịu cho Washington. Hoa Kỳ trực tiếp chỉ trích New Delhi, cáo buộc nước này "nuôi dưỡng cỗ máy chiến tranh của Putin" và trực tiếp liên kết mức thuế bổ sung 25% với việc Ấn Độ mua Rosneft. Với động thái này, bản chất của cuộc xung đột đã thay đổi căn bản. Đây không còn là một cuộc thảo luận mang tính kỹ thuật về cán cân thương mại, mà là một hành động ép buộc địa chính trị trắng trợn. Washington đã cố gắng sử dụng đòn bẩy kinh tế để buộc Ấn Độ thay đổi đường hướng ngoại giao. Phản ứng của New Delhi rất dữ dội, lên án Hoa Kỳ là "bất công, vô lý và gây phiền nhiễu". Ấn Độ cho rằng việc mua dầu giá rẻ là lợi ích quốc gia chính đáng, một cam kết đảm bảo an ninh năng lượng cho 1,4 tỷ dân. Đáng chú ý hơn, Ấn Độ trực tiếp chơi trò đạo đức giả, đặt câu hỏi tại sao Hoa Kỳ và EU vẫn tiếp tục nhập khẩu các mặt hàng thiết yếu của Nga như uranium và phân bón trong khi lại lên án điều này. Khi xung đột tăng từ kinh tế sang tranh giành chủ quyền và phẩm giá, cả hai bên đều khó có thể nhượng bộ. Đây chính là cốt lõi của tình trạng bế tắc hiện tại: một bên cho rằng bị phản bội, bên kia cho rằng bị bắt nạt.
"Sự bất khả đoán" có thể dự đoán được: Bạn đã thực sự đọc kịch bản của Trump chưa?
Để dự đoán kết quả của cuộc khủng hoảng này, cần phải hiểu chiến lược đàm phán độc đáo, có vẻ điên cuồng nhưng lại rất bài bản của tổng thống Mỹ. Chiến thuật cốt lõi của ông có thể được tóm tắt như sau: chủ động tạo ra khủng hoảng và đặt ra những hạn chót đau đớn để dồn ép đối thủ và khai thác lợi ích tối đa . Đe dọa tăng gấp đôi thuế quan từ 25% lên 50% là một ví dụ điển hình về áp lực tối đa, nhằm mục đích gửi đi thông điệp tới thế giới: Tôi nghiêm túc đấy. Tuy nhiên, đằng sau lập trường hung hăng này, mục tiêu thực sự không phải là hủy diệt hoàn toàn đối thủ, mà là đảm bảo một thỏa thuận có thể được coi là một "chiến thắng vĩ đại". Nhiều nhà phân tích chỉ ra rằng tất cả những lời lẽ khoa trương và đe dọa đều nhằm mục đích giành được ảnh hưởng tối đa trên bàn đàm phán. "Khoảng thời gian" 21 ngày được cố tình giữ lại là minh chứng rõ ràng nhất cho điều này. Nó không phải là một bức tường không thể vượt qua, mà là một không gian đàm phán được thiết kế cẩn thận. Bản chất của chiến lược này nằm ở việc sử dụng những lời lẽ cứng rắn nhất (chẳng hạn như coi thường nền kinh tế Ấn Độ là "nền kinh tế chết") để thỏa mãn các chiêu trò chính trị trong nước, đồng thời vẫn giữ được sự linh hoạt trong các chi tiết của thỏa thuận. Hiểu được điều này, chúng ta có thể thấy rõ ràng rằng mức thuế quan 50% chính là thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu Ấn Độ, nhưng mục tiêu của Nhà Trắng có thể không phải là khiến thanh gươm thực sự rơi xuống, mà là sử dụng sức mạnh răn đe của thanh gươm để đổi lấy những nhượng bộ tối đa từ Ấn Độ.
Sự lựa chọn khó khăn giữa chủ quyền và thực tế: Liệu New Delhi có đang âm thầm chuẩn bị một "bước đi"?
Đối với Ấn Độ, đây là một thử thách vô cùng đau đớn. Hoa Kỳ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của nước này, và mức thuế quan 50% đủ để làm tê liệt một số ngành công nghiệp xuất khẩu trụ cột của Ấn Độ, bao gồm dệt may, trang sức, dược phẩm và điện tử. Ước tính điều này có thể trực tiếp kéo giảm tăng trưởng GDP của Ấn Độ từ 0,3% đến 0,4% trong năm tài chính này. Nỗi đau kinh tế nghiêm trọng đang buộc New Delhi phải cân bằng giữa nguyên tắc "tự chủ chiến lược" với thực tế khắc nghiệt của nền kinh tế. Trong khi Bộ Ngoại giao Ấn Độ tuyên bố sẽ "thực hiện mọi biện pháp cần thiết để bảo vệ lợi ích quốc gia", có thông tin cho biết chính phủ Ấn Độ đang âm thầm đánh giá các nhượng bộ có thể có nhằm phá vỡ bế tắc trong các cuộc đàm phán dự kiến diễn ra vào cuối tháng. Những nhượng bộ tiềm năng này có thể bao gồm cam kết tăng cường mua nông sản và năng lượng của Mỹ, hoặc một thỏa thuận giảm dần nhập khẩu dầu mỏ của Nga vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Đây là khía cạnh tế nhị nhất của trò chơi này: chiến dịch gây sức ép cực đoan của Hoa Kỳ nhắm chính xác vào sự phụ thuộc kinh tế của Ấn Độ vào thị trường Mỹ. Ngược lại, Ấn Độ phải tính toán giải pháp tối ưu: "Cần phải thỏa hiệp chiến thuật đến mức nào để đạt được quyền tự chủ chiến lược?"
Khi AI tham gia trò chơi: Khả năng từ tương lai và sự nhiệt tình của thị trường
Trong ván cờ vua phức tạp đang chi phối thế giới này, phân tích của con người dường như liên tục dao động giữa "có thể" và "có lẽ". Vậy, tương lai nào chúng ta có thể thấy khi tất cả những biến số này - dữ liệu thương mại, tín hiệu địa chính trị, thậm chí cả phong cách lãnh đạo độc đáo - được đưa vào một bộ não mạnh mẽ hơn? Gần đây, một mô hình dự đoán mang tên TuringAI , kết hợp lượng lớn dữ liệu về các sự kiện địa chính trị và kinh tế, đã đưa ra một dự đoán định lượng đáng kinh ngạc về câu hỏi cốt lõi này. Nó cho rằngkhả năng 65% rằng Hoa Kỳ sẽ áp đặt mức thuế quan mới hoặc cao hơn đối với Ấn Độ vào cuối tháng 8 năm 2025. Con số lạnh lùng, lạnh lùng này không chỉ là một suy diễn của AI; nó đã ngay lập tức khơi dậy thị trường tìm kiếm những thông tin chuyên sâu. Trên các nền tảng dự báo hàng đầu như TuringMarket , câu hỏi "Cơn bão tháng Tám: Liệu thuế quan Mỹ-Ấn Độ có nâng cấp trở lại?" đã trở thành một trong những chủ đề nóng nhất. Tại đó, hàng ngàn chuyên gia, người giao dịch và nhà quan sát am hiểu đang đặt cược thực sự vào dự đoán của họ. Tâm lý thị trường biến động dữ dội với mỗi dòng tweet từ Washington và mỗi phản hồi từ New Delhi. Đây không còn là cuộc thảo luận suông về việc quan sát đám cháy từ bên kia sông nữa, mà là cuộc xung đột ý tưởng thời gian thực - trí tuệ tập thể của công chúng liên tục xác minh, thách thức và thậm chí cố gắng đánh bại xác suất 65% do AI đưa ra.
Dự đoán cuối cùng: Cơn bão sẽ đến, nhưng đó sẽ không phải là ngày tận thế
Xét đến tất cả thông tin, bao gồm cả xác suất do AI tạo ra, kết quả cuối cùng có lẽ không chỉ đơn giản là "có" hoặc "không". Một mức thuế quan tàn khốc 50% khó có thể duy trì hiệu lực trong thời gian dài. Điều này không chỉ gây thiệt hại nghiêm trọng cho Ấn Độ mà còn tác động tiêu cực đến nền kinh tế Mỹ. Quan trọng hơn, việc đẩy Ấn Độ, nền tảng của chiến lược Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, hoàn toàn nghiêng về phía Trung Quốc và Nga sẽ là một thất bại chiến lược thảm khốc đối với Hoa Kỳ. Do đó, kịch bản có khả năng xảy ra nhất là:
- Đàm phán căng thẳng vào phút chót : Trước thời hạn ngày 27 tháng 8, hai bên sẽ tham gia vào các cuộc đàm phán kín cường độ cao.
- Ấn Độ đưa ra một "bước đi" : Ấn Độ sẽ đưa ra một kế hoạch nhượng bộ "giữ thể diện", bao gồm một số cam kết mua sắm thực chất và mở cửa thị trường mang tính biểu tượng.
- Hoa Kỳ tuyên bố "chiến thắng" : Nhà Trắng sẽ tuyên bố một chiến thắng lớn và sau đó đình chỉ hoặc giảm đáng kể mức đe dọa áp thuế 50%, cuối cùng ấn định mức thuế quan ở mức mới mà cả hai bên khó có thể chấp nhận, chẳng hạn như từ 15% đến 25%.
Cơn bão tháng Tám nhiều khả năng sẽ đến đúng như dự đoán, nhưng sau đó sẽ là một sự bình lặng được tính toán kỹ lưỡng, đỉnh điểm là một thỏa thuận. Quan hệ Mỹ-Ấn sẽ bị sứt mẻ, nhưng không hoàn toàn tan vỡ. Trong trò chơi vương quyền này, không có kẻ thù hay bạn bè vĩnh cửu, chỉ có sự tranh giành vị thế bên bờ vực sụp đổ. Vậy, câu hỏi đặt ra là, đối diện xác suất 65% của AI, bạn cho rằng New Delhi cuối cùng sẽ đưa ra "bước đi" nào để phá vỡ lời nguyền dự đoán này? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn trong phần bình luận! 🌐Trang web chính thức: https://www.turingm.io 🐦X / Twitter: https://x.com/TuringMarket 🔮Cổng thông tin thị trường dự đoán (Testnet): https://avax-test.turingmarket.cc **#TRUMP #Thuế quan #Hoa Kỳ # Dự đoán $BTC **